PHÁP TU NHƠN ĐẠO (khẩu thụ 口授)
Nhơn Đạo là Đạo làm Người
Hữu vi [lao tác] mà lụy thân, đó là
đạo người
“Trước khi cha mẹ sinh ra
ta, ta là một điểm linh, chỉ vì ta mang nhục thể mà điểm
linh bị che mờ nên không linh nữa.”
Điểm linh ấy gọi là Thiên tâm
là cái tâm cùng phú cho tam tài [thiên địa nhân] hay còn gọi là huyền khiếu.
Ai ai cũng có Thiên tâm. Bậc hiền
triết thì khai mở nó ra, kẻ ngu mê thì đóng nó lại. Khai mở
thì trường sinh, đóng lại thì chết.
PHÁP TU THIÊN ĐẠO (Tâm truyền 心傳 )
Thiên Đạo là Đạo của Trời
Vô vi mà tôn
quý, đó là đạo trời.
Bản thể con người thường hằng bất
biến và bên cạnh cái bất biến ấy là vọng tâm, vọng ngã.
Vọng tâm đầy rẫy thất tình lục dục nên che mờ chân tâm
linh tánh.
Người tu phải tu dưỡng phần chân
tâm linh tánh, không để vọng tâm lấn lướt quấy nhiễu nảy
sinh thất tình lục dục.